Truyện voz Nghi vấn cao thêm sau 4 năm tu luyện Update lại chap 20-22


Truyện voz Nghi vấn cao thêm sau 4 năm tu luyện Update lại chap 1-19 Full
Em tiếp nhé các thým!
Chiều ngày 14, em H có qua thằng em, em nó không thấy em đi làm thì gọi cho em, thằng T nó bắt máy, nỏi em bị tai nạn, giờ nằm ở nhà kh6ong đi đc đâu. Tưởng thế nào chiều em nó qua luôn ợ.
Theo như thằng H kể lại thì chiều hôm đó, em nó qua nấu cho em cháo hành (má y như Thị Nở nấu cho Chí Phèo vậy ), kếu đang sốt khoan cho ăn trứng, tại ăn trứng hay thịt sẽ khó tiêu, làm tăng nhiệt độ cơ thể sẽ sốt lên. Mà buồn cười lắm các thým ạ, thằng H kế là em nó kêu lấy chanh hoặc cam thoa lên người sẽ giảm nhiệt (không biết ở đâu ra cái này ). E nó lục nhà e thì có mỗi chanh, thế là cắt chanh ra, cơ mả cầm mấy lát chanh đến ngồi kế bên e thì thừ người ra, mặt đỏ bừng, kiểu như sực nhớ ra: "Chết cha, mình với anh ấy là nam nữ cọ cọ mất nam châm, làm sao giờ. Rồi phải cởi đồ anh ấy ra mới thoa lên đc nữa, ụ ôi, thích quá.... ơ quên ngại quá Nếu lỡ chuyện này lộ ra, anh ấy sẽ nghĩ mình thế nào đây, ngại chết đc cơ..." cái này em TDTT ra thế .
Em nó bí quá nhìn qua thằng H thì nó giả vờ mở máy chơi game
Rồi đơ một hồi, éo biết nó nghĩ sao, lấy chanh thoa tay, chân, cổ cho em, xong quay qua kêu:
- Anh H ơi... Giúp em thoa trong người cho ảnh đi.
- Ặc, anh không biết, thôi e cứ làm đi, không nhìn đâu - Nó quay xuống chơi game tiếp, éo mịa thằng chó, chơi em nó à 

Em nó đơ đơ một hồi thì...
- Thôi, anh làm đi, em không biết.
Em nó đứng dậy, giúp e dọn sơ sơ căn phòng. Phòng e thì thôi rồi, mấy bữa nay e có chú ý dọn dẹp đâu, đồ thì lung tung, may là toàn ăn ngoài là chính, không thì còn kinh nữa, nhục bỏ mợ
Thằng H thì cứ:
- Ơ ơ, e không thoa cho nó nữa à, nó sốt lên nữa thì chết, a không biết làm thật mà. - Vãi thằng này nó tính gán ghép cho e hay sao ấy, nói chuyện vô vãi duyên
- Thôi, anh làm đi, đừng có chọc e
Thằng H nó cười hề hề, éo mịa. Làm xong e nó về, đi đc mấy giây thì lật đật quay lại:
- Em quên, em có mua thuốc C cho a Đ uống nè, mà uống ít thôi nha a, để khỏe khỏe tí chứ uống nhiều không tốt, dễ cảm sốt tiếp lắm đó.
Xong e nó nguẩy đít đi tiếp.
- ối giồi ôi mông e nó to tròn lắm mày ạ, hé hé - Thằng cờ hó nói với e lúc thuật chuyện, định mệnh
Đến lúc e tỉnh lại thì thấy có gọi nhở, của em C, 1 cuộc thôi. rồi 1 TN: "Anh cho em gặp 1 lần thôi đc không, dù anh có thế nào cũng đc..."
Lúc ấy e bối rối thật ạ. Nhưng mệt quá, mới sốt dậy không nghĩ nhiều, quăng qua 1 bên rồi quên luôn. Tối thì tỉnh đc chút thì sốt lại, e nằm luôn tới hôm sau.
Sang ngày 15/10 thì cũng không khá hơn mấy, e li bì sáng tới tối. Cũng nhờ mấy đứa bạn qua nấu cháo, cho ăn rồi uống thuốc, éo có tụi nó chắc e đc lên báo rồi ạ: "Kinh hoàng nam thanh niên thẩm du đến chết trong phòng" à quên "Đắng lòng nam thanh niên đơn độc bệnh chết trong phòng mà không có ma nào lo"
Đúng là em mang ơn tụi bạn lắm, đợi ít bữa khỏe khỏe e nhất định mời tụi nó đi nhậu để đền đáp phần nào tình cảm của tụi nó.
Cứ vậy cho đến chiều. H lại qua ợ. Vẫn vậy, nấu cháo, dọn dẹp thì không nhiu nữa vì hôm qua e nó dọn rồi xong lại thoa chanh cho e, mà công nhận thoa chanh hiệu nghiệm ợ, có vẻ giúp e mau đỡ sốt, mà éo hiểu sao vậy mà e vẫn không biết gì, ngủ mê man éo hiểu nổi luôn.
Đến đoạn này mới gay cấn, H đang lau tay chân cho e thì C đến gõ cửa:
- Anh Đ ơi...
Gõ cửa nhưng nói vậy chứ cửa mở mà, chỉ là từ ngoài nhìn vào thì khuất mắt không thấy chỗ e nằm. Nhưng theo phản xã thì thằng H và cả con H nhìn ra, định mệnh 2 e nó nhìn nhau trân trối...
...

...

Tối e review nốt nhé ^^

H đang lau tay chân cho e thì C đến gõ cửa:
- Anh Đ ơi...
Gõ cửa nhưng nói vậy chứ cửa mở mà, chỉ là từ ngoài nhìn vào thì khuất mắt không thấy chỗ e nằm. Nhưng theo phản xạ thì thằng H và cả bé H nhìn ra, định mệnh 2 e nó nhìn nhau trân trối...
C nhìn vào thì tỏ ra rất ngạc nhiên, ngạc nhiên tất nhiên không phải vì thằng H có mặt ở đó mà vì sự hiện diện của bé H. Phản ứng đầu tiên của em nó là nhìn đơ ra, lộ vẻ bất ngờ và bối rối.
H thì ngược lại, em nó hoàn toàn tỉnh rụi, nhưng cho tới khi em nó bắt gặp ánh mặt của C thì lại khác. C từ bối rối thì chuyển sang lo lắng và ghen tuông, có lẽ đó chỉ là phản xạ rất tự nhiên thôi nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ cho sự nhảy cảm của người con gái nhận ra. H như chợt nhận ra hoàn cảnh của mình không được hợp lý, và cô bé lập tức phản xạ hết sức tự nhiên, quay mặt vào trong trở lại, 2 má đỏ bừng.
Đến đây em chợt nhận ra, dường như từ lúc em phát hiện C và S thì H trở nên mạnh dạn hơn hẳn với em. Có thể cô ấy biết được chuyện đó. Vì lúc đầu thì H biết em có bạn gái. Khi em biết chuyện C lừa dối em thì từ bữa đó đến nay em có chia sẽ chuyện với 1 vài người ở cty và có thể H đã biết thông qua những người đó.
Quay lại câu chuyện, về phần C, cô ta dường như quên mất hoàn cảnh lúc đó và cũng như quên luôn những vấn đề giữa cô ấy và em, C tiến vào trong. Và chỉ cần vài bước nhẹ nhàng thôi, C đã có thể nhìn thấy em với vết băng trên vai, nằm sốt bệnh trên giường và đang được H chăm sóc, lau tay chân bằng những lát chanh.
Gương mặt C lúc này bối rối, có lẽ là bất ngờ vì không biết vì sao em lại đang rơi vào hoàn cảnh như vậy, cũng có thể là vì đáng ra người chăm sóc e phải là cô ta, hay như H là ai? Sao cô ta lại có mặt ở nhà em? Em chẳng biết. C quỳ xuống cạnh em, nhìn em và bất chợt... C khóc, từng giọt nước mắt chảy dài... và dường như C đã quên luôn H đang ở đó, quên luôn mọi thắc mắc về H.
H thì đơ, đơ toàn tập, và như không biết làm sao khác nữa, H đứng lên quay qua nói:
- Anh H... em về nha
- Ừ bye e, cảm ơn em Đ nhé – Nó như cố ý vậy
- Dạ... – Em nó quay qua C – Em... em... về nha chị
C chưa kịp nhìn thì H đã chạy đi.
C ngồi khóc ngon lành, trong một chốc. Rồi em nó chợt nín, quay qua hỏi thằng H.
- Sao anh Đ bị vậy ạ?
- Nhờ thằng người yêu mới của em nó làm cho nhát đó. Sốt thì nhờ vết thương đó mà ra em ạ.
- ... - Em nó lại bật khóc
- Không sao, thằng đấy cũng toi rồi.
Em nó không nói gì, chỉ nhìn em và khóc, lại khóc.
- Em xin lỗi anh... – Em nó lí nhí trong miệng, như đang nói với em – Em xin lỗi...
Rồi một chút sau, như bình tĩnh lại, em nó lại hỏi:
- Anh ấy bị lâu chưa anh?
- Sau bữa mà em phát hiện ra thằng S 1 bữa đó, cách đây 2 ngày.
- Anh ấy đã đỡ chưa anh, em thấy ảnh còn nóng quá. – Em nó cầm tay em, sờ vào cổ em.
- Cũng đỡ rồi, không sao đâu, bác sĩ bảo vậy.
Em nó nhìn em một chút rồi lại nói:
- Anh cho em chắm sóc cho ảnh một chút được không ạ...
- Ơ... ờ thì nó không phải của anh đâu, em không cần xin – thằng này phủ lắm rồi
- Dạ... em cảm ơn anh...
Em nó lấy khăn chường cho em, lau khắp người cho em, rất tự nhiên. Rồi em nó đi quanh kiểm tra, nhà cửa sạch sẽ, cháo cũng có rồi, xong em nó lấy mấy bộ đồ em mặc dơ ra giặt, rồi khuấy cho em ly nước cam rồi nói với thằng H:
- Chút dậy anh đưa ảnh uống giùm em
- Ừ. Đến phát ghen với thằng ôn này – Nó cười.
Rồi C ngồi xuống bên em, cầm tay em lên và đưa lên môi em nó, hôn nhè rồi... lại khóc...
Cứ thế tầm hồi lâu, em nó đứng lên:
- Em về nha, cảm ơn anh...
Thằng H không nói gì. Em nó vừa quay đi thì thằng H hỏi:
- Em không định hỏi gì nữa à?
- ... – Em nó đứng lại, không trả lời gì, lại khóc thì phải
- Không muốn biết gì về cô bé hồi nảy sao?
- ... – vẫn khóc
- Quái vậy... mà sao khi mất đi rồi mới cố níu giữ lấy những điều mà mình nên trân trọng nhỉ.
- ... – Em nó nói trong tiếng nấc nhẹ - Em... về ạ...
Tất cả ở trên là do thằng H kể lại chi tiết nhất c�
 123>>